去妇词读音参考

qù fù cí
去妇词

cì cù hé cì cù, dōng jiā yíng luán xī jiā kū.
刺促何刺促,东家迎鸾西家哭。
kū shēng xiū shǐ dōng jiā wén, dōng jiā xīn fù jià láng jūn.
哭声休使东家闻,东家新妇嫁郎君。
mǎn táng xiào yǔ kàn zhū cuì, jiā dào fēng chuán lán shè xūn.
满堂笑语看珠翠,夹道风传兰麝薰。
fú yún shàng tiān huā luò shù, jūn xīn yī shī wú huí wù.
浮云上天花落树,君心一失无回悟。
míng zhī qiǎn qiè hé suǒ guī, yǐn lèi xíng xún chū mén lù.
明知遣妾何所归,饮泪行寻出门路。
qīng tóng jìng miàn wú guāng cǎi, kǔ xīn shàng zài róng huá gǎi.
青铜镜面无光采,苦心尚在容华改。
dōng jiā xīn fù qīng chéng zī, shì qiè cóng qián chū jià shí.
东家新妇倾城姿,似妾从前初嫁时。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。...