摸鱼儿(用前韵调敬德)读音参考

mō yú ér yòng qián yùn diào jìng dé
摸鱼儿(用前韵调敬德)

shén píng shēng fēng liú xiè kè, dāo tóu mèng sòng suān chǔ.
甚平生、风流谢客,刀头梦送酸楚。
bù kān yòu dé huā jiān qū, měng yì yún yīng shuāng chǔ.
不堪又得花间曲,猛忆云英霜杵。
xián qíng fù.
闲情赋。
shuí cuī jiù yuè míng, yún bìn xī shū tǔ.
谁催就月明,云鬓犀梳吐。
cái qíng jǐ xǔ.
才情几许。
dài yí cè chóng lái, chuī xiāo yī nòng, luán fèng gòng qīng jǔ.
待遗策重来,吹箫一弄,鸾凤共轻举。
liú chūn zhù.
留春住。
mǎi dé lǜ bō nán pǔ.
买得绿波南浦。
huáng jīn sàn rú tǔ.
黄金□散如土。
qiáng wēi dòng kǒu sān shēng lù.
蔷薇洞口三生路。
wú nài chūn guāng dùn zǔ.
无奈春光顿阻。
xīn xù.
新□绪。
yě dài jiàn dōng lín, huā yàn qiáng dī chù.
也待见东邻,花艳墙低处。
dōng fēng kàn qǔ.
东风看取。
biàn jiāo sòng fēi suō, bàn cuī biān bèi, xiào yǒng shàng gāo gǔ.
便娇送飞梭,半摧编贝,笑咏尚高古。

刘将孙

刘将孙(1257—?)字尚友,庐陵(今江西吉安)人,刘辰翁之子。尝为延平教官、临江书院山长。事迹见《新元史。刘辰翁传》。有《养吾斋集》四十卷,久佚。《四库总目提要》云:“将孙以文名于宋末,濡染家学,颇习父风,故当时有小须之目。”《彊村丛书》辑有《养吾斋诗馀》一卷。...