戏为双松图歌(韦偃画)读音参考

xì wèi shuāng sōng tú gē wéi yǎn huà
戏为双松图歌(韦偃画)

tiān xià jǐ rén huà gǔ sōng, bì hóng yǐ lǎo wéi yǎn shǎo.
天下几人画古松,毕宏已老韦偃少。
jué bǐ cháng fēng qǐ xiān mò,
绝笔长风起纤末,
mǎn táng dòng sè jiē shén miào.
满堂动色嗟神妙。
liǎng zhū cǎn liè tái xiǎn pí, qū tiě jiāo cuò huí gāo zhī.
两株惨裂苔藓皮,屈铁交错回高枝。
bái cuī xiǔ gǔ lóng hǔ sǐ, hēi rù tài yīn léi yǔ chuí, sōng gēn hú sēng qì jì mò,
白摧朽骨龙虎死,黑入太阴雷雨垂,松根胡僧憩寂寞,
páng méi hào shǒu wú zhù zhe.
庞眉皓首无住著。
piān tǎn yòu jiān lù shuāng jiǎo, yè lǐ sōng zǐ sēng qián luò.
偏袒右肩露双脚,叶里松子僧前落。
wéi hóu wéi hóu shù xiāng jiàn, wǒ yǒu yī pǐ hǎo dōng juàn, zhòng zhī bù jiǎn jǐn xiù duàn.
韦侯韦侯数相见,我有一匹好东绢,重之不减锦绣段。
yǐ lìng fú shì guāng líng luàn, qǐng gōng fàng bǐ wèi zhí gàn.
已令拂拭光凌乱,请公放笔为直干。

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。...